Nước mắt lã chã rơi xuống gò má cao gầy gò của em làm cho lòng tôi thắt lại. Chúng ta chia tay nhau khi tình yêu không còn nữa, tôi không còn gì cho em nhưng em thì còn nồng nàn đắm say lắm. Tôi biết em rất đau khổ nhưng tôi biết làm sao được đây, khi trái tim tôi đã lạnh giá. Nỗi đau không phải do tôi gây ra nhưng cũng không phải do em. Vậy thì do ai đây hỡi trời?
Oanh thương! Tôi biết giờ này em đang chìm trong những kí ức, những nỗi nhớ về tôi. Em đã yêu thương tôi rất nhiều, đã lo lắng và hy sinh cho tôi rất nhiều. Em luôn mang đến cho tôi sự thoải mái dễ chịu trong cuộc sống. Em đã tất bật lo lắng cho tôi suốt những năm tháng tôi còn là sinh viên nhiều khó khăn vất vả. Em luôn là nơi để tôi tìm đến để sẻ chia mọi vui buồn đau khổ. Em có nhiều kinh nghiệm để tôi tìm đến hỏi ý kiến, tôi nhận được nhiều thứ từ em. Đã có những lúc tôi ngưỡng mộ em rất nhiều, sao em lại am hiểu đến thế, sao em lại thông minh như thế?
Em và tôi bằng tuổi nhau nên chắc em đã lớn trước, tôi đã tự trả lời như thế, tự giải thích những khúc mắc ở trong lòng tôi. Tôi và Oanh đã yêu nhau như thế: từ những tình cảm lãng mạn ngọt ngào của thời sinh viên đến lúc này là lúc chúng tôi mới đi làm. Thế là hơn 5 năm chúng tôi yêu nhau, thương nhau và chia sẻ cùng nhau những cay đắng, những ngọt bùi. Vậy mà lúc này đây tôi đã nói chia tay với em, tôi đã nói tôi không còn yêu em nữa và thực sự bây giờ tôi cũng chưa yêu một cô gái nào cả. Tôi không hiểu tại sao mình lại hết tình cảm với Oanh, không còn gì tất cả mọi thứ đã nguội lạnh. Tôi đã đau, đã thương em nhưng nếu tiếp tục bên em có lẽ tôi sẽ làm em đau khổ nhiều lắm. Mặc dù tôi đã cướp đi cái quý giá nhất của em nhưng sao tôi không thể tiếp tục. Có lẽ do em ‘nhiệt tình’ quá!
Em đã yêu thương tôi rất nhiều, đã lo lắng và hy sinh cho tôi rất nhiều.
Bất kể chuyện gì em cũng nhiệt tình: tất cả những gì liên quan đến cuộc sống của tôi: bữa ăn, giấc ngủ, công việc, quan hệ bạn bè, người thân. Tôi như sống trong sự kiểm soát, đi đâu cũng có người theo dõi đi đâu cũng có người quan sát. Tôi cảm giác mình không thể chịu nổi, mặc dù tôi biết Oanh tốt với tôi nên cô ấy mới làm thế. Nhưng dường như làm như thế Oanh giống như một bà mẹ của tôi thì đúng hơn một cô người yêu, mọi thứ cứ đều đều buồn buồn và nhạt nhòa trôi qua trong cuộc tình của chúng tôi. Oanh không thay đổi, cô vẫn giữ cái thái độ nhiệt tình thái quá làm cho tôi khó chịu nhiều lúc muốn phát điên lên. Ngay cả trong khi làm ‘chuyện ấy’ Oanh cũng thể hiện sự từng trải, và ‘nhiệt tình’ của mình.
Một đêm, tôi nằm bên em. Tôi chỉ vuốt ve và âu yếm nhẹ nhàng bên Oanh vì tôi cũng mệt mỏi lắm. Công việc bình thường đã áp lực, cộng thêm những suy nghĩ về Oanh đã cạn dần. Oanh vẫn háo hức đầy cảm xúc ‘nhiệt tình’ dâng hiến. Tôi không thể không ‘trả bài’ cho Oanh, không thể không đáp lại. Tôi tỏ ra nhiệt tình say mê, đắm say cuồng nhiệt. Oanh thì thể hiện những tư thế, những động tác trông rất từng trải, dường như cô ấy đang làm chủ trong ‘cuộc yêu’ này. Tôi tỏ ra đuối sức thì Oanh càng ‘nhiệt tình’ bên tôi.
Oanh còn thủ thỉ dạy tôi những chiêu làm ‘chuyện ấy’. Lúc đó tôi cảm thấy mình bị xúc phạm thực sự. Tôi cảm thấy Oanh không còn ngây thơ nữa, Oanh từng trải quá, Oanh già quá và có cái gì đó gờn gợn trong trái tim tôi về cô. Thực sự nếu trong mọi chuyện tôi chấp nhận được nhưng trong ‘chuyện yêu’ Oanh cũng kinh nghiệm thì thực sự tôi rất ngán ngẩm.
Tôi đã chịu đựng những sự ‘nhiệt tình’ đó mỗi khi bên Oanh nhưng càng ngày tôi càng cảm thấy mệt nhoài khó chịu. Tôi không còn cảm giác tự chủ, không còn cảm giác phấn khích và hào hứng khi ‘yêu’ Oanh nữa. Tôi sợ mỗi khi bên cô ấy, phải đáp trả lại sự ‘nhiệt tình’ mà Oanh dành cho tôi. Tôi tự cảm thấy lòng mình xa cách với cô ấy quá. Thậm chí đã có lúc sao tôi cảm thấy ghê tởm Oanh nhiều lắm. Giá như Oanh biết cân bằng chính bản thân cô ấy, giá như cô ấy đừng quá ‘nhiệt tình’ và từng trải đến như vậy, giá như…
Nếu được như thế thì ngày hôm nay, Oanh đã không đau đớn, không thất vọng, và tôi cũng không bị mang tiếng là kẻ vong tình. Giá như Oanh không kinh nghiệm để cô ấy lỡ dại như bao cô gái có được một đứa con thì tôi đã không rời xa cô ấy. Thực sự, lúc này tôi quá thương cô ấy, tôi đã cướp tất cả những gì quý giá nhất của Oanh, vậy mà cuối cùng tôi lại nói lời chia tay cô ấy...
Tôi không thể dối lòng mình để chiều chuộng Oanh như xưa được nữa…
Nhưng biết làm sao được đây… khi chính sự nhiệt tình thái quá và sự từng trải “yêu đương” khiến tôi cảm thấy sợ hãi và ghê tởm cô ấy? Dẫu biết rằng, giờ đây, cô ấy đang rất đau khổ vì bị tôi bỏ rơi… nhưng tôi không thể quay đầu lại với một cô gái đầy dục vọng và ham muốn như vậy được nữa…
Tôi thực sự rất sợ hãi khi nghĩ đến cảnh cô ấy làm chủ “cuộc yêu” của mình, sợ sự quấn riết, bò trườn của cô ấy khắp cơ thể tôi… để rồi, tôi hổn hển thở khi mình không còn một chút sức lực nào sau những ái ân, mây mưa cùng cô ấy…
Dẫu biết rằng, tôi đã sai ngay từ đầu, đã lấy mất đời con gái của Oanh… nhưng giờ đây, tôi cảm thấy quá mệt mỏi mỗi khi phải ở bên và "làm tròn trách nhiệm" đàn ông với cô ấy.
Tôi không thể dối lòng mình để chiều chuộng Oanh như xưa được nữa…
0 Comments:
Post a Comment